Có một ông nhà giàu kia sinh được cô gái rất là xinh đẹp và đã đến tuổi lấy chồng. Vì cô gái vốn đã xinh đẹp mà lại nết na cho nên rất nhiều anh chàng thèm muốn. Cha mẹ cô là nhà giàu có nên cũng muốn kén chàng rễ có chữ nghĩa. Nhân một hôm, cùng có cả ba anh đến tìm hiểu, ông bố liền nảy ra một cách thi vịnh thơ để kén rể.
Ông chỉ con ngựa đang buộc ngoài vườn và nói:
- Nếu anh nào làm được bài thơ nào nói về con ngựa có tốc độ chạy nhanh nhất thì ta sẽ gả con gái cho.
Ba anh cùng vắt đầu suy nghĩ. Bỗng, một anh nhìn thấy có cái kim của ai đánh rơi trong bể nước từ trước, ứng khẩu đọc luôn:
Trong bể có cái kim
Ngựa ông phi như chim
Phi đi rồi phi lại
Cái kim vẫn chưa chìm.
Tuyệt ! ngựa phi thế là đã nhanh rồi còn gì? Anh thứ hai vò đầu suy nghĩ. Anh ta giật mình khi thấy tóc của mình rớt xuống bay vào cái lò sưỡi cháy lèo xèo, rồi cũng có tứ thơ nảy ra xin đọc:
Lò than có cái lông
Ngựa ông phi lông nhông
Phi đi rồi phi lại
Cái lông vẫn chưa hồng.
Cũng tuyệt ! Hai bài khó định được bài nào tả con ngựa phi nhanh hơn bài nào.
Anh thứ ba nghe vậy bực quá, mãi nghĩ sao cũng không ra. Mãi một lúc, bỗng anh ta đánh rấm một cái, làm mọi người cười ầm lên. Nhưng một ý thơ cũng kip đến, anh dỗng dạc đọc:
Con vừa đánh cái rít
Ngựa ông phi mù tít
Phi đi rồi phi lại
Lỗ đít con chưa khít.
Quả thật thơ của anh có tục nhưng để diễn đạt ý về tốc độ của con ngựa thì chẳng anh nào bằng. Rốt cuộc, phần thắng về anh ta và anh ta được lấy cô gái.